Trong thế giới ồn ào này, tôi thường dừng lại và nhìn lại sự dịu dàng bị thời gian chôn vùi.Chúng giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Dù ở rất xa nhưng họ vẫn soi sáng trái tim tôi.
Tôi nhớ đó là một buổi tối đầu thu, ánh hoàng hôn chiếu xuống đường phố, khiến vạn vật trở nên vàng óng.Tôi và cô ấy sánh bước bên nhau trên con đường rợp bóng cây quen thuộc, từng cơn gió thổi qua mang theo chút mát lành.Không ai nói gì, chúng tôi chỉ lặng lẽ tận hưởng sự yên tĩnh.Lúc đó, tôi dường như cảm thấy thời gian như đứng lại, mọi lo lắng, căng thẳng đều tan biến.
Tuy nhiên, thời gian luôn trôi đi một cách tàn nhẫn và lấy đi nhiều khoảnh khắc đẹp đẽ.Giờ đây, cô ấy không còn ở bên tôi nữa nhưng sự dịu dàng đó vẫn còn trong ký ức của tôi mãi mãi.Mỗi khi cảm thấy cô đơn hay bối rối, tôi sẽ mở cuốn nhật ký bụi bặm đó ra và hồi tưởng lại hơi ấm của quá khứ.
Nhật ký cảm xúc không chỉ ghi lại quá khứ mà còn là những kỳ vọng cho tương lai.Trong mỗi ngày mới, tôi mong tìm lại được sự dịu dàng đã mất bấy lâu nay và để nó trở thành động lực để tôi tiến về phía trước.Dù là tiếng cười hay nước mắt thì chúng đều là một phần của cuộc sống và đáng được trân trọng.
Khi viết nhật ký này, tôi có cảm giác như được trở về buổi tối đầu thu ấy, cảm nhận được sự yên bình và ấm áp.Tôi biết rằng dù thời gian có thay đổi thế nào thì sự dịu dàng ấy vẫn luôn ở bên tôi và trở thành báu vật quý giá nhất trong cuộc đời tôi.